The Soda Pop
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Hiệp nữ khuynh thành


phan 23

 Chương 10

Trong hoàng thành, Lam Tố đang tĩnh tâm ngồi trên sân luyện võ rộng thênh thang.

Đã năm ngày.

Anh đã ngồi ở đây tròn năm ngày trời.

Mà vẫn chưa lần ra một đầu mối nào.

Trận pháp này quả là quá mạnh.

Tuy nhiên, ức vạn trận pháp gì gì cũng cùng một tông, một trận pháp có thể biến báo thành muôn vàn trận pháp.

“Chớ để ọi giả tượng trước mắt làm rối trí ta. Hãy tĩnh tâm, ta nhất định phải tĩnh tâm.”

Anh thuộc làu làu toàn bộ hoàng thành, rất thuộc. Anh nhắm mắt, dồn hết tâm trí để cảm nhận bầu không khí trong hoàng thành.

Gió đưa…

Gió đưa…

Đôi mắt anh bỗng thoáng hiện một làn tinh quang.

“Đúng, chỉ có là gió, tốc độ gió không giống như gió ở hoàng thành, gió đã biến đổi.”

Tuy đến giờ vẫn chưa biết là trận pháp gì nhưng ít ra cũng đã có được một chút tiến bộ.

Làn khí quen thuộc lại áp đến lần nữa.

Khiến Lam Tố bỗng có cảm giác bị đè nén.

Anh lạnh lùng nhìn về phía trước.

“Ra đi!”

“Lam Tố, ta đã không nhìn nhầm ngươi!”

“Thực ra ngươi là ai?”

“Ngươi thông minh là thế đương nhiên sẽ đoán ra. Lam Tố, ngươi ngày càng khiến ta thấy mừng vui khác thường! Không ngờ ngươi vận ý niệm thật là lợi hại!”

“Ông… ông là cha của Lạc Nhi!”

Người ấy cười ha hả.

m thanh vang vọng khắp hoàng thành.

“Ta đã nói là ngươi sẽ đoán ra mà! Đúng chưa?”

Bàn tay Lam Tố bỗng nắm chặt, các khớp xương kêu răng rắc.

Đôi mày anh cau rúm, cố nén sự phẫn nộ trong lòng, vẻ mặt đầy đau khổ nhìn đối phương.

“Tại sao ông lại đối xử với tôi và Lạc Nhi như thế?”

“Ngươi không có tư cách nhắc đến Lạc Nhi trước mặt ta. Nếu không phải tại ngươi thì Lạc Nhi có đến nỗi thần hồn tuyệt diệt như thế không? Lam Tố ngươi thật vô liêm sỉ, bây giờ ngươi lại còn dám oán trách ta nữa kia?

Lạc Nhi là con gái ta, ta giao nó cho ngươi, mà ngươi lại hành xử với nó như vậy!”

Dường như trong lòng người Hắc Y nhân này có mối thù hận kinh khủng.

Nếu nói không đau đớn, thì rất sai.

Đó là con gái ông ta kia mà!

Nếu nói đau khổ vô cùng vô tận, thì cũng không đúng.

So với dã tâm xưng bá thiên hạ của ông ta, thì nó lại rất bé nhỏ, chẳng là gì.

“Ta không ngờ ngươi lại xảo quyệt đến thế, cung Thiên Khuyết ta đã dày công bố trí để đợi ngươi, thì ngươi không đến.”

“Ông nên dẹp cái dã tâm của mình lại! Ông có thể lừa Lạc Nhi chứ không thể lừa nổi tôi!”

“Tùy ngươi nói sao cũng được, tốt nhất là ngươi hãy mau gỡ bỏ cái trận pháp này đi, kẻo phụ thân ngươi trong đó sẽ cay đắng khốn khổ đủ bề!”

Nói xong, một tàn ảnh nháng lên, người ấy đã biến mất khỏi hoàng thành.

Chỉ còn lại tiếng cười nhạo ha ha vang vọng mãi trên bầu trời hoàng thành.

Hồi lâu Lam Tố mới bình tĩnh trở lại được, nhưng một con sóng lớn lại trỗi dậy trong lòng anh.

“Lam Tố chớ nóng nảy, tuyệt đối không nên nóng nảy! Lão ta xuất hiện nhằm kích thích để ngươi nổi giận!

Ngươi đừng mắc lừa, tuyệt đối không được mắc lừa.”

Một khắc sau khi Hắc Y nhân đi rồi, thì Lam Tố nhìn ra trận pháp.

Trận pháp này hết sức độc đáo.

Thất tình lục dục[1] của người phá trận đều trực tiếp ảnh hưởng đến mọi biến hóa của trận pháp, người bên trong trận pháp cũng vì thế mà hứng chịu đủ bề hành hạ và mê hoặc, rồi dẫn đến cái chết.

[1] Tức hỷ, nộ, ưu, cụ, ái, ố, dục (vui, buồn, yêu, ghét, sợ hãi, đam mê…) phiếm chỉ các nhu cầu sinh lý tự nhiên của con người.

Lam Ngạn kinh hoàng nhìn đám lửa đang không ngớt lan rộng.

Đám lửa ấy cuồn cuộn tràn đến, hàng loạt quân sĩ phi hổ bỏ mạng trong biển lửa mênh mông.

n Ly đang chạy thục mạng về phía ông.

Miệng cô ta không ngớt kêu thét gì đó, hình như là nhắc ông hãy mau chạy đi.

“n Ly, mau lại đây, mau lại đây, mau lên…”

Ông đang định đưa tay ra kéo n Ly thì đám lửa sau lưng đã nuốt chửng cô ta.

Một tiếng nổ vang. Tất cả đã vây kín toàn bộ xung quanh ông.

Ngọn lửa cũng không ngừng lan đến chỗ ông, ông liên tục chống trả ngọn lửa, rồi bỗng nhận ra mình không còn chút sức lực nào nữa.

Ngọn lửa đã đốt cháy áo quần và thiêu sém cả da thịt ông.

Ông đâu đớn ngã vật, lăn đi lăn lại trên mặt đất, toàn thân ông biến thành một quả cầu lửa.

Bỗng nhiên.

Ngọn lửa trước mặt bỗng biến mất.

Ông vẫn đang nằm trên giường.

Nhưng cái ảo tượng vừa rồi vẫn khiến ông mồ hôi đầm đìa khắp người.

“n Ly, n Ly!”

“Có thuộc hạ!”

Nhìn thấy n Ly vội vã chạy vào, Lam Ngạn mới thở phào yên tâm.

“Tố nhi còn ở ngoài kia chứ?”

“Vâng, vương gia vẫn còn ở bên ngoài.”

Ông bước ra ngoài đại điện, nhìn thấy Lam Tố vẫn nhắm mắt ngồi ở sân luyện võ, ông lại thầm thở dài.

“Chỉ e Tố nhi không thể phá nổi trận pháp này.”

Còn Lam Tố đang ngồi ở đó, toàn thân anh cũng đẫm mồ hôi.

Chỉ tại mình nhất thời nóng nảy, đã hại phụ thân bị vây khốn trong cái trận pháp ghê gớm này suýt chút nữa phải bỏ mạng.

Anh thở ra một hơi dài rồi lại tiếp tục tĩnh tâm suy diễn về trận pháp .

Anh tin rằng không lâu sau đây anh có thể phá được trận pháp này.

Khuynh Thành lặng lẽ bước về phía hồ U U.

Nhìn phong cảnh hồ U U đang nghi ngút tiên khí, cô cảm thấy lòng mình lâng lâng nhẹ nhõm.

“Cô nương Khuynh Thành, xuống đi! Vào giờ này ngày mai tôi sẽ lại đến gọi cô.”

Bà bác của Ba Đạt nở nụ cười rất tươi nhìn Khuynh Thành.

Tuy trông bà có vẻ hết sức thân thiện, nhưng Khuynh Thành vẫn ngầm cảm thấy có chút bất an.

Cô có cảm giác người đàn bà này rất giả dối.

Thôi được, ngày mai bước lên, cô sẽ biến khỏi nơi này ngay.

Hồng Loan và Huyết Sâm đang ngồi ở chỗ xa xa chờ Khuynh Thành.

“Cô nương Khuynh Thành cứ yên tâm ở đây điều tức, dưỡng thân! Sẽ không có ai đến hồ U U này quấy nhiễu cô đâu.”

Khuynh Thành nhìn bà ta, gật đầu.

Ba Đạt và Cửu Đầu Xà bước ra ngoài.

Vừa ra khỏi hồ U U, nụ cười trên mặt Cửu Đầu Xà lập tức biến mất.

Cửu Đầu Xà ngoái đầu nhìn Ba Đạt.

“Ngươi lại đây với ta!”

“Vâng, thưa bác!”

Cả hai bước vào một gian chái, a hoàn bưng trà đến cho họ uống.

Tâm trạng Ba Đạt rất nhẹ nhõm, anh uống thứ gì cũng thấy ngon miệng.

“Bác gọi cháu vào đây có việc gì ạ?”

“Ba Đạt, cháu có muốn lấy cô gái kia làm vợ không?”

Ba Đạt bỗng ngẩn người.

Kinh ngạc nhìn bà bác.

“Bác nói thế là ý gì ạ?”

“Ba Đạt, cháu còn chưa hiểu ý ta à?”

“Ba Đạt không hiểu.”

Ánh mắt Cửu Đầu Xà thoáng có nét giận dữ, thằng cháu này mọi ngày luôn răm rắp nghe lời mình, hôm nay nó làm sao vậy?

Nó dám giả vờ ngớ ngẩn trước mặt mình.

“Ba Đạt, cháu thật sự cho rằng cô gái đó là một người tu chân bình thường à? Ta đã ngửi ra mùi khác thường của con người cô ta.

Con bé này thực không đơn giản đâu! Vả lại, cháu nghĩ mà xem, kim đan quý giá là thế mà nó còn có thể không xót ruột, cho cháu nuốt liền hai viên, nếu cháu lấy nó làm vợ thì xà tộc chúng ta trong hàng ngũ yêu thú sẽ có địa vị cao hơn khác thường.”

Ba Đạt cũng hiểu rõ.

Kể từ hôm Khuynh Thành mới đến đây, anh ta đã nhìn thấu ruột gan Cửu Đầu Xà.

Bà ta chẳng qua chỉ lăm le cướp đoạt bảo bối của Khuynh Thành.

Nhưng lại không dám trắng trợn hành động.

Cho nên bà ta mới nghĩ ra cái chiêu độc này.

Nếu anh lấy Khuynh Thành làm vợ rồi, khi “bà bác” này cần gì bà chỉ việc mở miệng hỏi Ba Đạt là xong.

Toan tính này rất tinh quái miễn chê.

Nhưng Khuynh Thành là ân nhân cứu mạng Ba Đạt.

Anh không thể làm cái chuyện lấy oán trả ân như thế.

“Bác ạ, căn bản là cháu không thích cô ta, vả lại, cô ta không thuộc về xà tộc chúng ta, cháu lấy cô ta làm vợ sao được?”

“Ba Đạt biến thành gã đần rồi à?”

Bộ dạng Cửu Đầu Xà hết sức cứng rắn không thể khác.

“Bác ạ, chúng ta không thể làm như vậy. Nếu không có Khuynh Thành thì cháu đã chết từ lâu rồi. Chúng ta không nên vì tham một chút lợi nhỏ mà đối xử với cô ấy như vậy.”

m mưu của Cửu Đầu Xà bị Ba Đạt nói toạc ra không e dè gì nữa.

Mụ ta rất bức xúc.

Sao lại bảo là tham một chút lợi nhỏ?

Đó đâu chỉ là chút lợi nhỏ?

Nếu mụ không vì sợ Tử Thanh bảo kiếm trong tay Khuynh Thành thì mụ đã sớm ra tay giết chết Khuynh Thành để cướp kim đan của cô ta rồi.

Tuy cô ta chỉ là một người tu chân.

Nhưng cô ta lại sở hữu binh khí rất lợi hại; cho dù cô ta chỉ là một người tu chân, thì e mụ cũng không dễ đánh thắng.

“Ba Đạt đã nhìn thấy thanh kiếm trong tay cô ta chưa?”

“Nhìn thấy rồi, ít ra đó cũng là tiên khí thượng hạng.”

“Tiên khí cái cóc gì! Ta chỉ e nó là thần khí!”

Thần khí!

Nghe thấy 2 chữ này, Ba Đạt cho là bà bác quá cường điệu rồi.

“Bác không nhầm đấy chứ? Khuynh Thành chỉ là một người tu chân mà thôi.”

“Nếu ta đây không vì sợ thần khí trong tay nó, thì ta đã…”

Khuôn mặt mụ hiện ra nét tàn độc.

Trời đất ơi!

Nguy hiểm thật!

Mình suýt nữa đã để cho ân nhân cứu mạng của mình phải đi xuống hoàng tuyền.

“Bác ạ, bác cũng đã biết trong tay cô ấy có thần khí, mà bác còn dám có ý định đó à?”

Ba Đạt cảm thấy không thể nói ngọt thì anh nói căng vậy.

“Chính vì trong tay cô ta có thần khí cho nên ta mới bảo cháu lấy nó làm vợ. Cháu nghĩ xem, lấy nó rồi sẽ có bao nhiêu lợi lộc! Đã có thần khí rồi thì ai dám coi thường xà tộc chúng ta nữa?”

“Không thể như thế, bác ạ!”

Cửu Đầu Xà phẩy tay áo thật mạnh.

Xẵng giọng, gắt lên: “Không có gì mà không thể! Ngươi cứ ra chuẩn bị đi! Ngày mai nó lên, ta sẽ nói thẳng với nó, và hai đứa sẽ kết hôn ngay lập tức.”

“Bác ơi!”

“Đi chuẩn bị đi! Không nói dài dòng gì nữa! Ta biết cháu vẫn mong cưới một cô gái xinh đẹp, ngươi xem, cô ta trông cũng rất khá, tẩy bỏ vết bớt trên mặt thì sẽ là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

Cứ yên tâm! Ta rất hiểu vấn đề, cháu sẽ không phải ấm ức gì đâu!”

Ba Đạt lúng túng nhìn Cửu Đầu Xà. Sao lại thành ra thế này?

“Bác ơi, cô nương Khuynh Thành đã có ý trung nhân rồi.”

Ba Đạt không nén được nữa, kêu lên.

Dọc đường, anh và Khuynh Thành trò chuyện khá cởi mở, Khuynh Thành đã kể với anh mọi chuyện về Lam Tố.

Anh cũng thấy cảm động về người con gái trung liệt này.

Nếu Khuynh Thành chưa có ý trung nhân thì Ba Đạt nhất định sẽ theo đuổi cô không chút do dự.

Nhưng Khuynh Thành đã có người trong mộng rồi.

“Ba Đạt, nếu dám ho he thêm một câu nữa thì đừng trách bà bác này điên tiết lên.”

Ánh mắt của Cửu Đầu Xà đầy tàn độc.

Bầu không khí bỗng ngưng tụ sát khí nặng nề.

Phải một hồi lâu sau đó, mụ mới bình tĩnh trở lại, hai nắm đấm mới lỏng ra, sắc mặt lại có vẻ tươi cười niềm nở.

“Ba Đạt, hãy nghe lời ta! Chẳng phải ta chỉ vì muốn điều tốt cho cháu và xà tộc chúng ta hay sao?”

Ba Đạt đưa mắt nhìn Tương Liễu thị, anh rất không đồng tình ý kiến của bà ta, rất muốn đọ sức quyết đấu một phen để ép bà ta buông tha Khuynh Thành.

Nhưng lại nghĩ, cha anh mất sớm, Tương Liễu thị đã nuôi anh lớn khôn… nên anh không nỡ nào phản kháng.

“Ba Đạt, cháu muốn ta phải tức mà chết đi thì cháu mới vui hay sao?”

Tương Liễu thị hiểu rất rõ tính tình của Ba Đạt.

Nó bẩm sinh đã rất khác với xà tộc.

Loài rắn vốn dĩ là loài máu lạnh.

Nhưng Ba Đạt thì lại rất có tình có nghĩa.

Có lẽ, bởi vì trong người nó có một nửa phần là máu của loài người.

“Bác ạ, Ba Đạt không muốn làm cho bác phải tức giận, nhưng Ba Đạt cũng không muốn làm khó cho cô nương Khuynh Thành; nếu bác muốn có kim đan của Khuynh Thành thì cháu sẽ xin cô ấy hai viên cho bác.

Cháu tin rằng cô nương Khuynh Thành nhất định sẽ cho.”

Tương Liễu thị trong lòng thầm cười khẩy.

Thằng bé Ba Đạt đần thối, giống hệt cha nó – cha nó là loài người.

Mụ đâu chỉ cần hai viên kim đan?

Mụ muốn có được toàn bộ cô gái Khuynh Thành.

Mụ muốn xà tộc của mình có được vị trí tôn nghiêm tối thượng.

“Ba Đạt, cháu cũng không muốn sống mãi kiểu này đúng không? Cháu cũng không muốn bị người ta chê cười, coi rẻ, đúng không? Nếu cháu là một con rắn thuần chủng thuần huyết, thì khi cháu độ kiếp đâu có bị kẻ khác ám toán?

Bọn họ đều mong cháu chết đi, vì cháu không thuần huyết, vì điều này bọn họ mới dám coi thường cháu, bài xích cháu.

Ta vốn không định nói thẳng cho cháu biết những điều này.

Nhưng hiện giờ cháu lại bỏ qua cơ hội vươn mình đứng dậy, cháu không lợi dụng nó.

Thì lẽ nào ta đây không thấy xót xa?

Ba Đạt, nếu công lực của cháu lợi hại hơn những con rắn có huyết thống thuần khiết, thì bọn họ đâu dám coi thường cháu?

Nếu cháu có thể khiến cho xà tộc chúng ta có địa vị cao, vẻ vang, tôn quý hơn cả các thần thú.

Thì bọn họ còn dám chế nhạo và tẩy chay cháu nữa không?”

Ba Đạt cũng biết bao năm qua nếu không có Tương Liễu thị che chở cho thì chỉ e anh đã chết bao nhiêu lần rồi không biết.

Anh quá mong, dù nằm mơ anh cũng mong có ngày ngẩng đầu đứng lên.

Để trở thành niềm tự hào của cả xà tộc.

“Ba Đạt, chỉ cần cháu kết hôn với cô ta, cháu sẽ trở thành niềm kiêu hãnh của cả xà tộc chúng ta.

Ta cũng nhận ra, chính cháu cũng rất mến Khuynh Thành, đúng không?

Cháu không những được chung sống với người mình yêu mà cháu còn được cả tộc chấp nhận! Ba Đạt, cháu có gì phải do dự nữa?”

“Nhưng nếu cháu làm thế thì Khuynh Thành sẽ rất hận cháu.”

“Cháu yên tâm, ta chẳng lạ gì lòng phụ nữ. Ta cũng từng trải qua rồi, phụ nữ miệng nói thế nhưng bụng lại nghĩ khác.

Chỉ cần cháu đối xử tốt với Khuynh Thành, thì dù tim nó băng giá đến mấy cũng phải tan chảy.

Nó chỉ phụng phịu làm nũng vài hôm là cùng, cứ yên tâm, sẽ không vấn đề gì hết.”

“Bác ạ, bác cho Ba Đạt vài hôm để suy nghĩ thêm đã.”

Tương Liễu thị nhận ra Ba Đạt đã bắt đầu dao động.

Mụ ta nhếch mép cười hết sức sâu xa khó lường.

Ngày mai gặp Khuynh Thành, nó có thể không mê mẩn bởi nhan sắc của cô ta mà được à?

Con nhóc con ấy, nếu người nó hết mùi hôi, lại không có vết bớt đỏ trên mặt nữa, thì rõ ràng là một mỹ nhân thứ nhất thứ nhì trên đời!

Trong hồ U U.

Khuynh Thành từ từ cởi hết xiêm y, rồi chầm chậm bước từng bước xuống hồ.

Nước hồ na ná như ở suối nước nóng của Huyết Sâm gia gia.

Điều khác biệt duy nhất là, nước hồ này thấm đến đâu thì da thịt ở đó trong nháy mắt bỗng trở nên vừa trắng trẻo vừa nõn nà.

Và da dẻ còn đượm mùi hương nhè nhẹ nữa.

Khuynh Thành rất kinh ngạc nhìn những vết chai cứng trên bàn tay bỗng biến đi hết, da chỗ đó mịn màng non tơ.

Những ngón tay búp măng cũng mơn mởn trắng trong như ngọc ngà.

Cô chụm bàn tay vốc nước hồ lên, nhẹ nhàng rửa mặt.

Vết bớt màu đỏ dần dần phai màu, tan biến không còn dấu vết gì nữa.

Mái tóc cứng cáp như cỏ khô bỗng trở nên vừa đen vừa bóng.

Toàn thân Khuynh Thành tỏa sáng lung linh hết sức hút hồn.

Khuynh Thành chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình có được nhan sắc tuyệt mỹ như thế này.

Không rõ nếu Lam Tố gặp lại mình, anh sẽ cảm nhận như thế nào.

“Lam Tố, anh cứ chờ em. Ngày mai ra khỏi hồ U U này, em sẽ bảo Hồng Loan đưa em đi tìm anh. Dù phải vượt qua rừng đao hay biển lửa, kiếp này em nhất định gắn bó với anh mãi mãi không rời.”

Khuynh Thành mường tượng mình và Lam Tố sánh vai đi trên đường, người ta sẽ gọi là một đôi kim đồng ngọc nữ, cô không nén được bật cười.

“Chết thật, mình sao thế này? Mình cứ như biến thành một con bé si tình rồ dại.”

Nhưng rõ ràng là xưa nay chưa có ai tốt với Khuynh Thành như Lam Tố.

Bất cứ việc gì anh ấy cũng thu xếp cho cô rất tốt.

Cô không cần phải bận tâm, lo lắng hay sợ hãi.

Vì cô biết rằng có một người luôn bí mật ngầm bảo vệ cô. Nhưng lúc này người ấy lại đang gặp nguy hiểm.

“Lam Tố, lần này sẽ đến lượt em bảo vệ anh!”

Cho dù công lực của cô chưa cao.

Nhưng dù sao cô cũng là một lính đánh thuê số một, đẳng cấp quốc tế.

Lần này hãy để cho cô thi triển thân thủ một phen !

Tuy cô chưa có nổi công lực tối cao vô thượng của một thượng tiên. Nhưng cô có một trái tim không biết sợ là gì.

Điều này, bọn họ không thể nào bén gót cô.

Nước hồ U U có sự biến đổi thật kỳ diệu.

Lúc đầu, nước mới tiếp xúc với da thịt, nó mát lạnh khiến người ta nhẹ nhõm dễ chịu vô cùng.

Bây giờ nước lại trở nên ấm áp, chẳng khác gì đang nằm trong lòng mẹ.

Dần dần… Khuynh Thành ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Giấc ngủ hết sức dịu êm, yên ổn.

Lúc Khuynh Thành tỉnh lại thì nhìn thấy Tương Liễu thị đang đứng bên bờ hồ U U.

“Khuynh Thành đã tỉnh dậy rồi à?”

“Phu nhân!”

Khuynh Thành lễ độ nhìn bà ta mỉm cười.

“Tôi ra ngoài đợi cô nhé!”

Khuynh Thành gật đầu, rồi cô bước lên bờ. Đứng trước tấm gương, cô thật không nỡ thôi ngắm mình trong gương.

“Có… đúng là mình không thế này?”

Trong gương là một cô gái mặc áo đỏ óng ả mềm mại với ngàn sợi tơ xanh mát buông xuống bờ vai.

Không hề trang điểm, mà vẫn đẹp mê hồn, đẹp đến ngạt thở.

Khuynh Thành bước ra, nhìn thấy Ba Đạt kinh ngạc mở to mắt nhìn cô, khiến khuôn mặt cô chợt đỏ tưng bừng.

“Ba Đạt, Ba Đạt, cô nương Khuynh Thành dù đẹp đến mấy, người ta cũng là một cô gái, sao cháu lại nhìn chằm chằm người ta như thế?”

Tương Liễu thị có vẻ như trách mắng anh chàng, nhưng chẳng người nghe nào cho rẳng bà ta trách mắng gì.

“Xin… xin lỗi cô nương Khuynh Thành. Vì cô quá đẹp, đúng thế.”

“Chẳng cứ gì anh, mà ngay tôi cũng không dám tin ở mắt mình nữa.”

“Đừng đứng mãi nữa. Vào gian bên ăn cơm đi. Tôi đã dặn dò kẻ dưới sửa soạn mâm cơm rượu. Cũng không rõ có hợp khẩu vị của cô nương Khuynh Thành hay không?”

Khuynh Thành cười hì hì.

“Khỏi phải nói nữa, đúng là tôi cũng thấy đói rồi.”

“Hồ U U tuy hơi lạ lùng nhưng bất cứ ai xuống tắm rồi lên, đều như được thay da đổi thịt, cho nên đều thấy đói bụng. Vì thế tôi đã chuẩn bị sẵn các món ngon để chờ cô nương Khuynh Thành dậy.”

Phục vụ ở đây chu đáo quá thì phải?

Thậm chí nên được gọi là tương đương khách sạn 5 sao.

Khuynh Thành cùng Tương Liễu thị và Ba Đạt đi vòng qua hai quãng hành lang thì mới đến chỗ gọi là gian bên.

Trên bàn ăn đã bày biện vô số món, tất cả đều có sắc có hương.

Khiến người ta nhìn là thấy thèm ăn ngay.

“Khuynh Thành, cố ăn cho nhiều vào! Cô dùng món này đi!”

Tương Liễu thị hết sức nhiệt tình gắp thức ăn cho Khuynh Thành hết món này đến món khác; bát của cô lúc nào cũng đầy ăm ắp.

“Phu nhân khách khí quá, cứ để cháu tự gắp được mà!”

“Đừng nói là khách khí này nọ làm gì. Sắp là người một nhà rồi! Sau này tôi xin coi cô như con đẻ của mình.”

Người một nhà?

Sao lại sắp thành người một nhà?

Hai bên hình như chưa quen nhau đến cái mức ấy!

Mối quan hệ dường như cũng chưa tốt đến cái mức ấy kia mà!

Nhưng Khuynh Thành lại nghĩ, mình đã cứu mạng Ba Đạt cho nên họ coi mình như người nhà, thế thì cũng chẳng có gì lạ.

“Phu nhân hà tất phải thế này.”

“Không! Phải như thế chứ! Lát nữa tôi sẽ bảo kẻ dưới đi thông báo khắp lượt, để ọi người trong họ đều đến ăn mừng ba ngày liền!”

Chết thật!

Cái đầu của bà Tương Liễu thị không bị lừa đá chấn thương sọ não đấy chứ?

Nhưng, nói cho cùng đây là chuyện của nhà người ta, nên Khuynh Thành cũng chẳng xen vào làm gì.

Chỉ nói: “Vâng! Đúng là nên ăn mừng cho vui!”

Cô lại tiếp tục ăn và nhìn sang Ba Đạt.

Anh chàng vốn xởi lởi hay nói, sao hôm nay lại im như thóc nhỉ?

“Ba Đạt, hôm nay anh sao thế?”

Lúc này Ba Đạt mới như bừng tỉnh, anh ta vội chống chế qua loa: “Không… không sao… hôm nay tôi chỉ là quá vui mừng thôi mà!”

Quá vui mừng?

Hôm qua, lúc vừa mới sống lại cũng không thấy bộ dạng anh ta như thế này.

Hay là anh ta mức chứng phản ứng chậm chạp?

Nhưng, cũng chẳng liên quan gì đến cô.

Dù sao thì ăn xong cơm cô cũng chào tạm biệt họ.

“Phu nhân, Khuynh Thành rất cảm ơn phu nhân. Khuynh Thành chẳng có quà gì biếu phu nhân, cho nên, nếu sau này phu nhân có việc gì cần đến cháu, thì phu nhân cứ cho biết là được.”

“Là người một nhà sao phải nói thế làm gì.”

Cái câu “người một nhà” sao mình cứ cảm thấy khó nghe và ngượng nghịu nữa.

“Phu nhân, lát nữa Khuynh Thành xin cáo từ, vì còn có việc quan trọng phải làm.”

“Đi à?”

Tương Liễu thị cố làm ra vẻ kinh ngạc, nói: “Chưa gặp mặt bà con họ mạc, bạn hữu, nghi lễ cũng chưa cử hành, thì đi sao được? Dù đi thì cũng phải sau ba ngày nữa, rồi Ba Đạt sẽ cùng đi với cô chứ!”

Đúng là chết ngất, chết ngất!

Bà già này đang nói gì thế?

“Phu nhân, cháu không hiểu.”

Tương Liễu thị bỗng nhiên rít lên: “Cô không hiểu? Sao cô lại có thể không hiểu nhỉ?”

“Phu nhân, Khuynh Thành quả thật không hiểu phu nhân đang nói gì.”

“Hôm qua tôi đến hồ U U tìm cô, và đã nói với cô về việc thành hôn của Ba Đạt, cô đã gật đầu đồng ý rồi. Sao bây giờ lại nói khác đi?

Lẽ nào cô định lợi dụng tình cảm của Ba Đạt để rồi đến hồ U U, nay cô đã có được nhan sắc xinh đẹp rồi thì cô phủi bỏ, có phải thế không?”

Tương Liễu thị sấn sổ dồn ép đối phương.

Cứ như là Khuynh Thành đã có lỗi lớn với họ!

Chết dở!

“Phu nhân ạ, hôm qua… hôm qua phu nhân đâu có đến hồ U U tìm tôi? Và đương nhiên không hề nói đến hôn nhân gì hết!

Vả lại, tôi và Ba Đạt mới quen nhau có vài hôm, tôi đâu có thể thành hôn với anh ấy?”

“Cô coi thường Ba Đạt nhà chúng tôi có phải không?”

Ánh mắt Tương Liễu thị đầy sát khí.

Ngán thật, sự thể chẳng đâu vào đâu cả!

“Có lẽ phu nhân hiểu lầm rồi. Tôi và Ba Đạt chỉ là bạn tốt với nhau. Vả lại, tôi đã có ý trung nhân rồi.”

Khuynh Thành nhìn sang Ba Đạt.

“Ba Đạt, anh nói xem có phải không?”

Ba Đạt chớp chớp mắt, không dám nhìn Khuynh Thành.

Nhưng anh cũng không muốn mãi mãi bị xà tộc khinh rẻ.

Hơn nữa, chính anh cũng có phần thích cá tính cởi mở của Khuynh Thành.

Hôm nay lại thấy Khuynh Thành xinh đẹp như thế này.

Thì trái tim anh lại càng rộn ràng không thể khác được.

“Ba Đạt là đồ lừa đảo, tôi đã tin anh thật phí hoài. Thì ra anh dám chơi khăm tôi!”

Khuynh Thành ném bỏ bát đũa, mặt hầm hầm giận dữ nhìn Ba Đạt.

“Nếu sớm biết thế này thì tôi khỏi cần cứu anh. Thật không ngờ ở hiền lại gặp ác!”

“Khuynh Thành… tôi thực lòng thích cô…”

“Nghỉ cho khỏe! Anh là gã tâm địa xấu xa, anh tưởng tôi vẫn còn tin anh hay sao?

Dù không có anh, tôi vẫn vào được hồ U U!

Huống chi, tôi đã cứu mạng anh. Cứ cho là anh giúp tôi đến được hồ U U, thì nhiều nhất hai chúng ta hòa! Không ai nợ gì ai?

Sau này nếu gặp lại thì chúng ta giống như người xa lạ, không liên quan gì hết.

Hôm nay dù anh để tôi đi hay không, thì tôi vẫn cứ phải đi!”

Khuynh Thành nắm Tử Thanh bảo kiếm, lập tức đứng phắt dậy.

Tương Liễu thị không hề có ý ngăn cản cô.

Nhưng mụ ta nhếch mép cười nham hiểm.

“Định đi ư? Không dễ thế đâu!”

Tương Liễu thị bỗng hai tay cầm song nhẫn[1], nhăn nhở cười độc địa.

[1] Lưỡi mác

“Muốn ngăn cản ta thì phải hỏi xem thanh kiếm này có đồng ý hay không đã?”

Khuynh Thành tuyệt đối không sợ hãi nhượng bộ.

Gần đây công lực của cô đã tiến bộ không ít, cô đang muốn tìm người để luyện thêm, nay có kẻ dám chủ động khiêu chiến thì chớ trách cô không khách khí.

“Khuynh Thành, ta biết binh khí của ngươi rất lợi hại, nhưng ngươi cũng nên biết dù ngươi có binh khí ghê gớm đến mấy, nhưng ngươi vẫn chỉ là một người tu chân.

Thì ngươi có cách gì để đấu với ta?”
Phan_1 Tap 1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43 Tap 2
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_77
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_85
Phan_86
Phan_87
Phan_88
Phan_89
Phan_90
Phan_91
Phan_92
Phan_93
Phan_94
Phan_95
Phan_96
Phan_97
Phan_98 End Tap 2
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .